Việt Văn Mới
Việt Văn Mới

















THÔI TA XUỐNG NÚI

Thôi ta xuống núi kẻo… chiều
Mùa xuân viếng Phật đã nhiều cầu xin
Chậm thôi, khéo vấp câu kinh
Tiếng chuông níu vạt áo tình… chong chao!

Cáp trôi trong cõi… xôn xao
Ta trôi theo những thấp cao bậc thềm
Buồn vui, ngồi xuống nghỉ thêm
Dựa lưng vách đá nghe mềm vai nhau?

Phất phơ bên suối hoa lau
Bóng cây nhả giọt nắng màu trưa trưa
Bàn tay mấy dịp đón đưa
Vẫn như búp lá… ngày xưa yêu kiều

Thôi ta xuống núi kẻo chiều
Nhường chân… bao cặp đang dìu nhau lên…

MỘT NGÀY CỦA RIÊNG EM

Thức dậy rất sớm,
Ngày của riêng em
Màu xanh thăm thẳm
Chiếc khăn voan sương nghiêng phía em cười!

Tắm sạch một đêm mộng mị
Lần đầu em…huýt sáo?
Cái vòi sen nín thở. Ngực trần
Non bồng. Suối biếc…

Em trước gương. Khuôn mặt thần tình ái
Hồn nhiên một nét lông mày
Phấn không mịn bằng má em
Son không hồng bằng môi em
Đôi mắt mùa xuân hoan hỉ…
Mùi hương hoa chợt thèm?

Em chọn màu áo vàng hoa cúc
Thiên thanh màu da trời xanh?
Hay rực đỏ màu cưới
Tím than màu áo Huế?
Biết màu nào dịu nhẹ nhịp tim em?

Quán ngày xưa với bạn bè trốn học
Công viên mùa này. Lá mới vừa thay?
Ghế rạp hát, không che những điều…mắc cỡ
Gió bờ sông ghẹo bối rối áo bay!

Em có một ngày,
Chỉ riêng của mình em
Cả nhà không ai biết
Chỉ mình anh. Em hò hẹn lần đầu…

THƠ DÂNG

Thanh minh, nhang khói tỏ bày
Tàn tro giấy bạc chiều bay về trời!...
Lại về bên mẹ, mẹ ơi
( Chung quanh con lá ru hời chiêm bao)
Thấp cao bia mộ xanh xao
Ngày như cỏ biếc nhập vào cõi âm?

Thuở con…có lúc vô tâm
Làm sao hiểu nước mắt thầm mẹ rơi
Vai nghiêng bầm gánh cuộc đời
Thúng chồng con, chiếc nón cời chợ trưa

Con giờ bên mẹ, nhớ xưa…
Lô nhô vôi gạch, mộ chưa ấm nồng
Cỏ xanh rờn rợn đất đồng
Tiền Đô, vàng mã…lửa hồng liếm reo?

Chợt chiều một cụm mây treo
Ngỡ ngày tóc mẹ lưng đèo vắt ngang
Đường xanh, mây nối nối hàng
Con quỳ lạy mẹ ngỡ ngàng thơ dâng…

TIẾNG PHONG LINH TRÊN ĐỒI TỊNH ĐỘ

Chiều rung tiếng gió cây đưa tiễn
Lá cuối mùa như nước mắt sương
Đồi ôm cỏ biếc con chim lạc...
Khản giọng hoàng hôn mây tha hương!

Chợt tịnh một nụ sen chúm chím
Tiếng gió cười như tiếng nước trôi
Chùa cổ nghe kinh Ba la mật
Chuông ngày lay động, đổ mồ hôi?

Đếm tiếng chuông và tiếng gió khua
Bước chân giày cỏ phút giao mùa
Nghe con ve mớ trong lòng đất
Chiếc lá chạm vào tiếng chuông khua.

Đồi nắng. Gió vừa hong cỏ rối
Tiếng chuông rơi trên lá khô mềm
Nam Vô tràng hạt. Nghe hơi rượu...
Tiếng rót vào ly tiếng gió đêm?

Chỉ tiếng suối thôi. Tiếng nước reo
Thoảng hương sen, men dậy hương theo
Lòng như bình cũ. Phong linh rót
Mấy dặm tìm nhau ngộ giữa đèo...

TẬP QUÊN...

Nhớ nhiều rồi sẽ quên thôi
leo lên sườn núi để ngồi tập quên
nhìn trong cây lá mông mênh
lá xanh để nhớ. Để quên lá vàng!

bao nhiêu quên nhớ nhân gian
ấu thơ bài học vội vàng mải chơi
bao nhiêu tính toán rớt rơi
lớn lên chạm ngõ cửa đời chi ly

nhớ quên ngày bước chân đi
lọc lừa, toan tính đôi khi lầm người
khổ đau để nhớ rồi cười
dối gian cố khóc quên người bạc đen!

nhẹ hều gương mặt lạ quen
như hơi rượu nhạt thoáng men chua nồng
tiễn người về cõi mênh mông
là đêm đêm nhớ có không kiếp buồn?

tập quên bao kẻ nói suông
những tên mặt trắng bán buôn bạn bè
tập quên luôn thuở ngựa xe
áo nâu, giày vải bước nhè nhẹ tênh

nhìn lên vách núi chênh vênh
bao nhiêu là nhớ nổi nênh ùa về
tôi vừa sực tỉnh cơn mê
trong tay chiếc lá bồ đề vàng phai...

CHỚM HẠT SƯƠNG ĐÊM

Mới vừa chớm hạt sương đêm
Chớm thương, chớm nhớ…
Chớm mềm…
Đã xa!


.Cập nhật theo nguyên bản của tác giả chuyển từ TâyNinh ngày 11.03.2021.